Bế tắc vì chồng vô sinh nhưng không muốn nhận con nuôi.
Chào độc giả Afamily! Tôi thường đọc Afamily để học hỏi về sức khỏe, nấu ăn và trang trí nhà cửa. Hôm nay, tôi viết tâm sự lần đầu với mong muốn nhận được lời khuyên từ mọi người. Tôi 30 tuổi, là nhân viên truyền thông ở Đà Nẵng, có thu nhập ổn định. Tuy nhiên, tôi đang cảm thấy bế tắc trong cuộc sống gia đình. Tôi kết hôn năm 25 tuổi với chồng hơn tôi 5 tuổi, là kỹ sư xây dựng. Chúng tôi yêu nhau 5 năm trước khi cưới, chủ yếu liên lạc qua điện thoại do anh làm việc ở Hà Nội còn tôi ở Huế.
Dù thời gian yêu nhau rất mặn nồng, tôi và anh không vượt quá giới hạn vì bố mẹ tôi nghiêm khắc. Anh tôn trọng tôi và không đòi hỏi điều gì. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đi làm và có nhiều chàng trai theo đuổi, nhưng tôi vẫn yêu anh vì thấy anh là người tốt, chăm lo cho gia đình, không rượu chè cờ bạc. Tuy nhiên, anh không nhắc đến chuyện cưới xin, khiến gia đình tôi lo lắng, đặc biệt là khi sức khỏe bố tôi không tốt. Sau khi dọa chia tay, anh mới thú nhận rằng anh không thể có con do hậu quả của bệnh quai bị từ nhỏ. Tôi rất sốc và tạm ngừng liên lạc để suy nghĩ. Nhưng cuối cùng, vì tình yêu và sự gắn bó, tôi quyết định sẽ lấy anh với hy vọng có biện pháp khác để có con trong tương lai.
Tôi đã lấy anh, nhưng 3 năm đầu chúng tôi sống xa nhau do công việc. Sau đó, anh được chuyển về Đà Nẵng và tôi cũng tìm được việc làm ở đó, chính thức về làm dâu nhà anh. Bố mẹ chồng rất thương tôi, nhưng mâu thuẫn bắt đầu xảy ra khi tôi muốn có con. Tôi lo lắng vì tuổi tác và đề xuất anh đi khám, nhưng anh từ chối. Tôi cũng gợi ý thụ tinh trong ống nghiệm hay nhận con nuôi, nhưng anh không đồng ý với lý do đó không phải con mình và lo ngại về nguy hiểm.
Anh chỉ muốn có một đứa con khỏe mạnh, thông minh và là con của tôi, nhưng điều đó chỉ có thể nếu tôi mang thai tự nhiên với người khác. Khi anh đưa ra đề nghị này, tôi đã khóc rất nhiều, nhưng anh an ủi rằng anh yêu tôi và muốn tôi làm mẹ mà không đau đớn hay can thiệp. Dù anh sẽ yêu đứa bé như con mình, tôi vẫn không đồng ý vì không thể làm điều đó với ai khác. Tôi cảm thấy chạnh lòng khi thấy đồng nghiệp hạnh phúc làm mẹ. Tôi đã cố gắng phân tích cho anh hiểu nhưng anh luôn lờ đi. Hơn nữa, tôi nhận ra anh không hoàn hảo như tôi tưởng; anh thường đi công tác và khi ở nhà cũng không giúp đỡ tôi gì nhiều, dù tôi vẫn khen ngợi khi anh hỗ trợ.
Nhà có người giúp việc, anh hoàn toàn dựa vào họ và không giúp tôi việc gì. Tôi muốn anh hỗ trợ những công việc nhỏ để gắn kết tình cảm, nhưng anh lại cho rằng có người làm hết. Tôi thấy thèm những khoảnh khắc vui vẻ của các cặp vợ chồng khác, trong khi anh chỉ ngủ, chơi thể thao và dán mắt vào máy tính. Dù tôi đã nói với anh nhiều lần, nhưng mọi thứ vẫn không thay đổi. Sau 2 năm sống chung, tôi cảm thấy mệt mỏi và thậm chí nghĩ rằng sống độc thân có lẽ sẽ tốt hơn. Tôi không biết còn yêu anh không và muốn chấm dứt cuộc sống hiện tại nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Bố mẹ chồng rất quý tôi, tôi sợ làm họ buồn. Bố mẹ tôi cũng quý anh vì tôi chịu đựng mọi thứ một mình, không than phiền với ai. Nếu chia tay, chắc bố tôi sẽ sốc vì sức khỏe bố không tốt. Nhưng sống thế này, tôi sắp phát điên. Xin anh chị cho tôi lời khuyên về việc nên làm gì bây giờ. Cảm ơn.



Source: https://afamily.vn/tam-su/be-tac-vi-chong-vo-sinh-nhung-khong-muon-xin-con-nuoi-2011117114949714.chn